Sunday, July 22, 2007

 

Kháng thư số 16 - Phản đối nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam

Khối 8406 Tuyên Ngôn Tự Do Dân Chủ Cho Việt Nam 2006
Bloc 8406 of Manifesto on Freedom & Democracy for Viet Nam 2006


Kháng thư số 16
Phản đối nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam
đàn áp Dân oan khiếu kiện đêm 18 rạng ngày 19-07-2007

Việt Nam, ngày 20 tháng 07 năm 2007

Kính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước,

Kính thưa Liên Hiệp Quốc, các Chính phủ, các Quốc hội năm châu,

Kính thưa các Tổ chức Nhân quyền và các Cơ quan Truyền thông quốc tế.

Kể từ hôm 22-06-2007, lần lượt dân oan 19 tỉnh: Tiền Giang, Long An, Bến Tre, Đồng Tháp, Vĩnh Long, An Giang, Kiên Giang, Bạc Liêu, Sóc Trăng, Trà Vinh, Vĩnh long, Bình Dương, Tây Ninh, Bình Phước, Lâm Đồng, Cần Thơ, Hậu Giang, Cà Mau, Bình Thuận và chín quận ở thành phố Saigon: Gò Vấp, Bình Chánh, Bình Thạnh, quận 4, 5, 6, 7, 9, 12 (nguồn: Đơn Kiến nghị khẩn cấp của Đồng Bào ngày 16-07-2007) -trong cơn tức nước vỡ bờ vì bị nhà cầm quyền địa phương lẫn trung ương không chịu giải quyết ổn thỏa chuyện họ bao lần khiếu nại việc bị cướp đất đai, nhà cửa từ mấy chục năm qua- đã đến “nằm vạ” trước tiền đình Văn phòng 2 Quốc hội CSVN ở số 194 đường Hoàng Văn Thụ, Phường 9, Quận Phú Nhuận để “đánh trống kêu oan”, mong “đèn trời soi xét”.

Thế nhưng cái gọi là “cơ quan quyền lực cao nhất nước” vẫn đóng cửa im lìm, khiến đồng bào phải ta thán: “Cơ quan gì giống bãi tha ma, không thấy một bóng hình cán bộ! Trách nhiệm ở đâu? Bác ái nơi nào? Sao nỡ đoạn tình nhân loại? Sao đành ngoảnh mặt làm ngơ?”. Phụ họa với thái độ vô trách nhiệm của các “đại biểu nhân dân này” là sự câm lặng hèn nhát hay tuyên truyền láo khoét của các “tiếng nói dân nhân” (hơn 600 báo đài), sự dửng dưng lạnh lùng, tháp ngà cố thủ của một số “lãnh đạo tinh thần nhân dân” (thuộc nhiều tôn giáo). Bù lại, chỉ có “bạn hữu nhân dân” là vô số công an và dân quân chìm nổi -từ địa phương lẫn tại khu vực- nhưng thay vì bảo vệ, bênh đỡ, cứu giúp thì ngày đêm trà trộn, vây bủa để nắm danh sách, moi thông tin, nhận diện thủ lãnh biểu tình, hoặc ngăn chặn, hành hung các phóng viên đến tìm hiểu sự thật, hoặc hăm dọa, cướp bóc những đồng bào hảo tâm và các chiến sĩ dân chủ đến giúp đỡ đoàn người đói khát bệnh tật, hy vọng mong manh, sống trong cảnh chiếu đất màn trời. Cũng có những đoàn cán bộ sở tại đến giở trò dối gạt cũ mèm là kêu mời đồng bào về lại địa phương để được giải quyết!

Cuộc biểu tình đã bước qua tuần thứ bốn với khí thế ngày càng dâng cao, ý chí ngày càng kiên định, lực lượng ngày càng đông đảo, tiếng vang ngày càng rộng khắp và sự ủng hộ của đồng bào ngày càng nồng nhiệt, nhất là sau chuyến viếng thăm của Hòa Thượng Thích Quảng Độ sáng ngày 17-07, thì khoảng buổi chiều cùng ngày, Phó Thủ Tướng CSVN Trương Vĩnh Trọng từ Hà Nội bay vào. Nhưng ông đã không tới thăm dân oan cho biết sự tình mà lại cùng Thứ Trưởng bộ Công An chủ tọa một buổi họp bàn duyệt biện pháp đàn áp cuộc biểu tình của dân khiếu kiện.

Thế là vào tối ngày 18-07, từ 1000 đến 2000 công an, mật vụ, quân đội, thậm chí xã hội đen, trang bị roi điện, dùi cui, lựu đạn cay, súng lớn súng nhỏ, đem xe tăng, xe tù, xe đò, xe cứu thương, xe chữa lửa, xe chở súc vật lại bao vây toàn bộ khu vực sau khi đã cúp điện và phá sóng điện thoại. Mở đầu, công an kêu gọi dân hãy trở về quê, nếu không sẽ sử dụng vũ lực. Nhưng đồng bào thấy mình chẳng còn gì ở quê nhà, trở về cũng hoàn toàn vô vọng nên đa số (khoảng 600 người) quyết tử thủ. Thế là đèn cao áp chiếu vào cho lóa mắt, vòi rồng xịt nước cho ngất ngư, roi điện vụt xuống cho tơi tả, lựu đạn cay tung ra và bình chữa lửa phun vào mặt cho tối mù, rồi cả hàng ngàn công an nam nữ, mặt đằng đằng sát khí, điên cuồng như một bầy thú dữ, xông vào dám dân oan đa phần là phụ nữ hay già lão, bắt lấy từng người vất lên xe đò hay xe thùng như con vật. Cả một vùng trời đêm vang lên tiếng hò hét, hăm dọa của lũ sói dã man và tiếng kêu cứu, khóc lóc, van nài lẫn chửi rủa của đám dân vô tội, trước sự chứng kiến đau lòng nhưng bất lực của khoảng 5000 ngàn dân Sài gòn. Ai trong đoàn biểu tình phản kháng thì còng tay lại, đẩy lên xe tù hay đánh cho u đầu vỡ trán rồi quẳng lên xe cứu thương. Chứng nhân tại chỗ cho biết có mười mấy người bể đầu phải chở đi bệnh viện, nay không biết tình trạng ra sao. Các thủ lãnh biểu tình, đã bị nhận diện từ trước, đều bị bắt lên xe tù, đem về giam ở trại Phan Đăng Lưu hay đâu đó.

Chiến dịch đàn áp kéo dài hơn 2 tiếng và kết thúc vào lúc 0g34 phút ngày 19-7-2007. Toàn bộ lều bạt, chăn chiếu, đồ đạc, biểu ngữ, thậm chí cờ đảng, cờ nước, ảnh Hồ Chí Minh, ảnh liệt sĩ, bằng Tổ quốc ghi công... của dân oan đều bị vứt lên xe rác đậu sẵn tại hiện trường. Sau đó xe vòi rồng phun nước xối sạch toàn bộ khu vực, nhất là cho trôi đi máu của dân oan, để lại một Văn phòng sạch sẽ xinh đẹp, chuẩn bị cho ngày khai mạc Quốc hội khóa 12 vào lúc sáng sớm (tại Hà Nội). Thật chẳng khác nào vụ Thiên An Môn ngày 4-6-1989, chỉ có tầm mức đàn áp là giới hạn!

Số đồng bào bị bắt lên xe chở về tỉnh thì đã bị bỏ giữa đường, ai lo tìm đường về nhà nấy. Nhiều người trả lời phỏng vấn của các báo đài hải ngoại hôm 20-7, cho biết họ đã bắt đầu bị mời đi “làm việc” (bị thẩm vấn và hăm dọa). Tất cả dân oan đều không chút hy vọng được trả lại công lý, mặc dầu nhà cầm quyền địa phương các tỉnh có dân khiếu kiện vừa mới hùng hồn hứa hẹn sẽ giải quyết dứt điểm trong vòng vài tháng vô số vụ việc mà họ đã không muốn và không thể giải quết mấy chục năm trời. Trái lại dân đang lo sợ sẽ bị trả thù khốc liệt và số phận bị thủ tiêu bí mật (như trong vụ nông dân Thái Bình cách đây gần hai thập niên) đang rình chờ các thủ lãnh dân oan, những người trong 27 ngày qua đã làm đại biểu khiếu kiện, đã điều động các cuộc biểu tình, đã dùng loa phóng thanh tố cáo các cán bộ cướp của, đã đứng ra nhận sự giúp đỡ cho dân oan từ bên ngoài, nhất là từ đồng bào hải ngoại. Thế nhưng họ cũng cho biết sẽ kiên trì tiếp tục con đường khiếu kiện, bởi lẽ họ chẳng còn gì để mất!

Trước các diễn biến đau thương nói trên, Khối 8406 chúng tôi nhận định rằng:

- Đây lại thêm một bằng chứng cho thấy nhà cầm quyền Cộng sản không hề là “của dân, do dân, vì dân” mà chỉ là một tập đoàn băng đảng cấu kết với nhau (chính quyền+quốc hội+công an+mặt trận), bao che nhau từ trên xuống dưới để chia chác giang sơn, cướp bóc đồng bào, hầu ngày càng tăng thêm phương tiện vật chất mà duy trì mãi mãi quyền thống trị trên cả dân tộc. Họ sẽ chẳng bao giờ có thiện chí và khả năng giải quyết hàng triệu vụ khiếu kiện đất đai vốn tràn lan cả nước.

- Đảng và nhà nước CSVN chỉ cai trị dân bằng lừa dối và bạo hành. Miệng họ lúc nào cũng hô hào chống tham nhũng, nhưng khi các nạn nhân của tham nhũng lên tiếng kêu oan, dù là cách hiền hòa nhẫn nhục, có lúc van vái kêu cầu, thì họ lại nhẫn tâm hứa cuội hay trù dập từ năm này sang năm khác. Đến lúc dân cương quyết đòi công lý như trong 27 ngày qua thì họ thẳng tay trừng trị. Bởi lẽ tập đoàn tham nhũng chính là hầu hết các thành viên trong đảng và chính quyền CSVN, vốn luôn tự coi mình là những ông trời con, còn toàn dân chỉ là cỏ rác, nô lệ.

- Tập đoàn CSVN là những kẻ vừa mất hết tính người vừa mất hết tình người, vừa khinh thường nghĩa đồng bào vừa chà đạp tình đồng loại. Lòng tham lam của cải vô đáy và sự ham hố quyền lực vô biên của họ đã đẩy đại bộ phận nhân dân vào cảnh lầm than, chẳng còn có những phương tiện để sống cho ra một con người. Họ đã dâng một phần lãnh thổ cho lân bang, đã bán nhiều mảnh đất thuận lợi cho nước ngoài, và đang tìm cách bòn rút những mẩu rẻo ruộng vườn hay miếng đất sinh sống còn lại của hàng chục triệu nông dân và thị dân cùng khổ.

- Tập đoàn CSVN đã dùng nhiều biện pháp tinh vi, những phương thế thâm độc để biến những con người lẽ ra phải bênh vực cho công lý đúng theo sứ mạng thì lại dửng dưng lạnh lùng, phải lên tiếng cho sự thật đúng theo thiên chức thì lại im lặng hèn nhát hay phát biểu quàng xiên, phải bênh đỡ cho kẻ yếu thế cô thân đúng theo nhiệm vụ thì lại hành xử như lũ chó săn mù quáng và điên cuồng. Sự tàn phá lương tâm và lương tri của con người, hủy hoại khí phách và ý chí của dân tộc như thế là tội nặng nhất của tập đoàn CSVN.

- Cuộc biểu tình khiếu kiện kiên trì và dũng cảm vừa qua của đồng bào 19 tỉnh và 9 quận Sài gòn là một ngọn lửa cần được thổi bùng lên cùng duy trì mãi, vì chắc chắn dân sẽ còn đứng lên đòi công lý trong cái chế độ mãi mãi bất công này. Đó cũng là dấu chỉ hy vọng cho thấy dân tộc Việt Nam vẫn kiêu hùng đánh trả ngoại xâm lẫn nội xâm. Hành động hỗ trợ về vật chất và tinh thần của đồng bào trong nước, nhất là của đồng bào hải ngoại cho cuộc khiếu kiện vừa qua là rất đáng hoan nghênh và cổ vũ, cho thấy lòng nhân ái và tình tự dân tộc trong đại khối con Hồng cháu Lạc luôn sống động và cụ thể. Chuyến viếng thăm dân oan của Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất, đặc biệt của ngài Hòa thượng Thích Quảng Độ là sự thể hiện tinh thần bi trí dũng của Phật giáo và là một tấm gương sáng cho mọi Giáo hội và mọi chức sắc tôn giáo khác noi theo. Đây mới thực sự là đồng hành cùng dân tộc, sống đạo pháp trong lòng dân tộc!

- Việc giải quyết các khiếu kiện của dân oan nói riêng cũng như việc giải quyết mọi vấn đề của dân tộc nói chung chỉ có thể được thực hiện cách thành công tốt đẹp trong một chế độ đa nguyên đa đảng, dân chủ, tự do, phi cộng sản phi độc tài.

Ðể góp phần chận đứng tội ác của CSVN, Khối 8406 chúng tôi kêu gọi

- Toàn thể Đồng bào Việt Nam, các cơ quan truyền thông xã hội, các lực lượng đấu tranh dân chủ trong và ngoài nước, các Quốc Hội, các Chính Phủ và mọi ai yêu chuộng tự do và công lý trên khắp hoàn vũ (1) hãy mạnh mẽ lên án hành vi đàn áp dân oan vô tội của nhà cầm quyền CSVN, (2) hãy làm mọi cách áp lực nhà cầm quyền CSVN trả lại đất đai cho dân oan đã bị tước đoạt cách bất công, đồng thời xử lý nghiêm minh những quan chức đã cướp bóc tài sản của họ, (3) đòi buộc nhà cầm quyền CSVN trả tự do ngay cho những dân oan đang bị cầm tù, đặc biệt là các thủ lãnh biểu tình như Phạm Văn Trội, Nguyễn Ngọc Hiền, Cao Quế Hoa, Lê Thị Nguyệt..., (4) thường xuyên theo dõi sinh mạng của các lãnh đạo dân oan kẻo họ bị CSVN thủ tiêu hay tống ngục.

- Các lực lượng công an, quân đội, báo chí, chức sắc quốc doanh vốn đang hợp tác với nhà cầm quyền gian ác hiện tại bằng hành động đàn áp, tuyên truyền xuyên tạc hay im lặng đồng lõa hãy nhớ rằng những hành vi của các người đã, đang và sẽ bị lãnh đạo CS lạm dụng kiểu vắt chanh bỏ vỏ, như CS đã lạm dụng ngay cả những đóng góp hy sinh to lớn của nhiều người trong số dân oan đang kiện tụng. Ngoài ra, việc hợp tác hy sinh hay đồng lõa dung túng cho chế độ CSVN sẽ còn để lại dấu ấn ô nhục muôn đời, mắc tội đối với toàn dân tộc, và không thể tránh được cán cân công lý. Và dĩ nhiên sự trừng trị của nhân dân lẫn lịch sử sẽ là đích đáng cho tập đoàn lãnh đạo CSVN, nếu họ không biết mau mắn sám hối trở về cùng dân tộc và chuộc lại lỗi lầm.

Việt Nam, ngày 20 tháng 7 năm 2007

Ban Đại diện lâm thời Khối 8406:

1- Kỹ sư Đỗ Nam Hải, Sài Gòn
2- Cựu Sĩ quan Trần Anh Kim, Thái Bình

3- Linh mục Phan Văn Lợi, Huế.



 

Thỉnh nguyện thư của một số Tín hữu Công giáo Việt Nam

xin Hội đồng Giám mục Việt Nam cứu giúp dân oan khiếu kiện (cập nhật danh sách chữ ký)

Kính thưa toàn thể Hội đồng Giám mục Việt Nam,

Kính thưa Đức Giám mục Phaolô Nguyễn Văn Hòa, chủ tịch Hội đồng GM

Kính thưa Đức Hồng y Gioan B. Phạm Minh Mẫn, chủ chăn Tổng giáo phận Sài gòn.

Kính thưa Ủy ban Bác ái Xã hội Hội đồng Giám mục Việt Nam.

Gần 20 ngày qua, kể từ hôm 22-06-2007, dân oan từ các tỉnh thành Tiền Giang, An Giang, Kiên Giang, Bình Dương, Bình Phước, Mỹ Tho, Bến Tre, Long An, Bà Rịa, Vũng Tàu v.v... đã kéo nhau về biểu tình và ở lỳ trước Văn phòng 2 Quốc Hội tại số 194 Hoàng Văn Thụ, quận Phú Nhuận, Sài Gòn để đòi lại nhà cửa, đất đai, ruộng vườn đã bị nhà cầm quyền địa phương chiếm đoạt hay sang đoạt một cách bất công từ mấy năm hay mấy chục năm nay.

Từ con số 100 người, nay dân oan khiếu kiện đã lên tới 1.500 và sẽ còn tăng nữa. Họ đã vượt bao gian khó cản trở để đến nơi đặt văn phòng của “cơ quan quyền lực cao nhất nước” hầu kêu van các đại biểu Quốc hội hãy can thiệp để công lý được trả lại cho họ. Thế nhưng, chỉ có các viên chức chính quyền địa phương đón tiếp, dối gạt họ như bao lần là hãy trở về quê nhà để được giải quyết nỗi oan ức. Riêng các vị gọi là “đại biểu nhân dân” thì hoàn toàn vắng mặt, kín cửa trong căn nhà sang trọng, coi như chẳng có ai đang van vỉ kêu gào mình, chạy đến nương nhờ quyền lực của mình. Nhiều đại diện của Quốc hội hoặc của các bộ từ trung ương vào Văn phòng này hội họp cũng chẳng thèm ngó ngàng đến dân oan, hoặc có gặp cũng chỉ để câu giờ, lừa bịp.

Tệ hơn nữa, nhà cầm quyền tại Sài Gòn còn sai vô số công an và dân quân chìm nổi một đàng gây khốn đốn cho cuộc sống của đoàn người khiếu kiện bằng cách khóa cửa các phòng đợi và nhà vệ sinh tại trụ sở Quốc hội, bằng cách cấm cản hay chận bắt những đồng bào hảo tâm đến tiếp tế thuốc men, lương thực, quần áo, khiến cho dân oan phải căng lều giăng bạt ngủ ngoài sân, bên vệ đường, chịu đựng nắng mưa trong cảnh đói khát bệnh tật vô cùng khốn khổ. Đàng khác, công an và dân quân ngày đêm rải khắp khu vực để ngăn chận mọi ai, kể cả phóng viên nhà nước và nước ngoài, đến lấy tin, chụp hình, phỏng vấn; để theo dõi, trà trộn vào đoàn khiếu kiện hầu tước đoạt điện thoại, máy ảnh của họ, không cho họ thông tin liên lạc; để phát hiện những thủ lãnh biểu tình hầu trấn áp trước mắt hay trừng trị về sau. Công an từ nhiều địa phương cũng đến để nhận diện, lùa hốt, áp giải dân oan về nhà. Ngoài ra, người ta còn thấy nhiều quân xa đậu ở hai đầu đường, như sẵn sàng ra tay đàn áp bằng vũ lực. Tất cả các biện pháp vô nhân đạo, vô luật pháp này nhắm mục đích làm cho đoàn biểu tình mệt mỏi thể xác, kiệt quệ tinh thần mà bỏ cuộc. Và chắc chắn khi tay không trở về lại quê nhà, họ chẳng những không được đền bù thỏa đáng mà sẽ bị trừng trị, thậm chí bị cầm tù, thủ tiêu, nhất là những thủ lãnh biểu tình, như trường hợp các thủ lãnh công nhân từ mấy năm qua và các thủ lãnh nông dân Thái Bình dạo nọ. Còn nếu họ kiên trì bám trụ, quyết tranh đấu đến cùng, gây nguy cơ tạo phản ứng dây chuyền khắp cả nước, thì có thể một Thiên An Môn Việt Nam sẽ xảy ra trong máu và nước mắt.

Bởi lẽ lúc này đây, tại Hà Nội, trung ương đảng Cộng sản đang họp ngày họp đêm, những phiên họp tuy tuyệt mật, nhưng mọi người đều biết tiết mục quan trọng nhất trong chương trình nghị sự của họ là tìm phương thức đối phó với cuộc nổi dậy tại Sài Gòn. Lãnh đạo CS ý thức rất rõ tính cách bất khả của việc giải quyết vấn đề đấu tranh kiểu này và tầm mức nguy hiểm của cuộc nổi dậy dưới hình thức khiếu kiện đất đai và chống tham nhũng tại hầu hết mọi tỉnh, nhưng vì nhiều nguyên nhân, họ chưa quyết định đàn áp, giải pháp duy nhất mà não trạng và chế độ Cộng sản không thể không làm, như lịch sử đã bao lần minh chứng.

Bởi lẽ theo báo cáo của Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn tại hội thảo “Nông dân bị thu hồi đất, thực trạng và giải pháp” vừa được tổ chức tại Hà Nội, thời gian qua tổng diện tích đất bị thu hồi trên toàn quốc là 366,44 nghìn ha (chiếm 3,89% đất nông nghiệp đang sử dụng). Diện tích đất nông nghiệp bị thu hồi hầu hết là vùng đất tốt, cơ sở hạ tầng thuận lợi cho việc canh tác, lại tập trung vào một số huyện, xã có mật độ dân số cao, trong đó có xã diện tích đất bị thu hồi chiếm tới 70-80% diện tích đất canh tác. Mà theo thống kê, hiện nay trung bình mỗi hộ nông dân có 1,5 lao động và mỗi ha đất thu hồi ảnh hưởng tới việc làm của trên 10 lao động nông nghiệp. Như vậy, việc thu hồi đất nông nghiệp và đất ở trong những năm qua đã tác động tới đời sống của của 627.495 hộ gia đình, khoảng 950.000 lao động2,5 triệu nông dân. Kết quả điều tra của Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn tại 14 tỉnh thành lại cho thấy việc định giá đền bù đất thu hồi cũng như tài sản không phù hợp, thậm chí bất công. Giá đất ở, giá nhà ở tại khu tái định cư thường cao hơn nhiều so với giá bồi thường về đất ở, nhà ở tại nơi cũ, gây nhiều khó khăn cho các hộ ổn định cuộc sống tại nơi ở mới. Tiền bồi thường đất nông nghiệp bị thu hồi thường không đủ để nhận chuyển nhượng diện tích đất nông nghiệp tương tự hoặc không đủ để chuyển sang làm ngành nghề. (Trích Bùi Trần, Đất cho nông dân). Tình trạng này càng tồi tệ và thê thảm hơn do thói bất công, tham nhũng và lộng hành của các quan chức địa phương với sự bao che của trung ương Hà Nội.

Thành ra đây là một vấn đề rất nghiêm trọng đối với xã hội Việt Nam và là một vấn đề sinh tử của chế độ Cộng sản. Nói rõ ra, đây là một thách thức ghê gớm đối với quyền lực độc tài của đảng Cộng sản vốn đã cai trị nhân dân trong bạo hành, lừa dối, cướp bóc trắng trợn.

Kính thưa Quý Đức Cha,

Trước tình hình nghiêm trọng này, trước cảnh khốn khổ vô bờ của dân oan vốn đã chồng chất từ mấy chục năm qua mà nay không thể chịu đựng nổi này, trước nỗi uất ức ngất trời nay đã đến hồi bùng nổ này, có nguy cơ gây ra bạo loạn, kéo theo đàn áp đổ máu của một nhà cầm quyền mù quáng tin tưởng vào bạo lực, Hội đồng Giám mục Việt Nam không thể không lên tiếng, không thể không ra tay để bênh vực cho công lý và cho những người dân thấp cổ bé miệng.

Chúng con nghe văng vẳng bên tai lời Chúa Giêsu phán hứa: “Phúc cho anh em là những kẻ nghèo khó, vì Nước Thiên Chúa (tức Giáo Hội) là của anh em (tức đứng về phía anh em)” (Lc 6,20); lời Chúa Giêsu minh định: “Chúa đã xức dầu tấn phong tôi, để tôi loan báo Tin Mừng cho kẻ nghèo hèn”. Tin Mừn ấy chính là “kẻ bị giam cầm (trong cảnh khốn khổ, mất nhân phẩm) biết họ được thả ra... người bị áp bức (bởi bất công, đàn áp, bóc lột) được giải phóng” (Lc 4,18).

Chúng con còn nghe văng vẳng bên tai lời Đức Thánh Cha Bênêđictô XVI trong diễn từ trước các Giám mục Ba Tây ngày 13-05-2007 tại Aparecida: “Hệ thống Mác-xít, khi nó leo lên nắm chính quyền, đã không chỉ để lại một di sản đáng buồn là những hủy hoại về kinh tế và môi sinh, mà còn là một sự áp bức đau đớn lên các tâm hồn nữa”, rồi trong thư gởi Giáo hội Trung Quốc ngày 27-05-2007: “Giáo Hội không thể và không được ở bên lề cuộc đấu tranh cho công lý. Giáo Hội phải đóng vai trò của mình qua việc biện luận thuần lý và phải thức tỉnh năng lực thiêng liêng mà nếu thiếu, thì công lý vốn luôn đòi hỏi sự hy sinh, sẽ không thắng thế và tăng trưởng. Một xã hội công bằng phải là thành quả của chính trị, chứ không phải của Giáo Hội. Tuy nhiên cổ võ cho công lý qua những nỗ lực nhằm đem lại sự cởi mở của tâm trí và ước muốn theo những đòi hỏi của công ích là điều can hệ đến Giáo Hội cách sâu xa”.

Chúng con cũng không quên lời Thư mục vụ của Hội đồng Giám mục năm 2006: “Lòng mến Chúa yêu người thôi thúc chúng ta góp phần xây dựng một xã hội trong đó con người có điều kiện để sống xứng với phẩm giá của mình. Bởi vì con người là hình ảnh của Thiên Chúa... có quyền được tôn trọng và phát huy những khả năng Chúa ban để phục vụ xã hội một cách hiệu quả nhất. Đồng thời... mỗi người cần được đối xử với lòng kính trọng và yêu thương chân thành như là mục đích của sự phát triển toàn diện, để họ không bao giờ bị biến thành phương tiện cho sự phát triển kinh tế, cho sự thăng tiến xã hội của bất kỳ tổ chức hay thế lực nào” (Số 7: Góp phần xây dựng một xã hội công bằng); rồi lời Đức Cha Chủ tịch Hội đồng GMVN nói trong cuộc phỏng vấn của VietCatholic ngày 22-04-2007: “Đối với nhà nước thì hằng năm chúng tôi vẫn có cuộc gặp gỡ hoặc có những đề nghị với nhà nước về các vấn đề tự do tôn giáo, văn hóa, đạo đức, luân lý, giáo dục giới trẻ, vấn đề công bằng sự thật. Có khi chúng tôi là đơn vị duy nhất dám nói lên điều đó với nhà nước và chúng tôi vẫn còn tiếp tục nói những điều như vậy”. Đức Tổng Giám mục Hà Nội mới đây còn giải thích dụ ngôn “người Samari nhân hậu” qua bài suy niệm “Nhớ mang theo trái tim”!!!

Kính thưa Quý Đức Cha,

Đoàn dân khiếu kiện trước Văn phòng 2 Quốc hội (trong đó có không ít tín hữu) mong chờ Hội đồng Giám mục lên tiếng can thiệp cho họ (qua một văn thư chính thức gởi nhà cầm quyền). Họ mong chờ -và ai nấy đều đợi- điều ấy đã 20 ngày nay rồi, và xét chung, các thị dân, nông dân bị cướp đất đai nhà cửa từ sau ngày “mở cửa kinh tế” mong chờ Hội đồng Giám mục lên tiếng can thiệp cho họ đã 20 năm nay rồi!!!

Cũng nhân cơ hội này, xin Quý Đức Cha yêu cầu nhà nước CSVN xóa bỏ điều 1 trong Luật Đất đai năm 2003 (còn hiệu lực): “Đất đai thuộc sở hữu toàn dân do Nhà nước đại diện chủ sở hữu và thống nhất quản lý”. Điều này thường được giải thích là: Nhà nước không thừa nhận chế độ sở hữu tư nhân hoặc bất kỳ hình thức sở hữu nào khác, ngoài hình thức sở hữu toàn dân đối với đất đai. Đất đai không thuộc quyền sở hữu của một tổ chức hay một cá nhân công dân nào; tổ chức, hộ gia đình, cá nhân được Nhà nước giao đất, cho thuê đất hoặc nhận quyền sử dụng đất từ người khác chỉ có quyền sử dụng đất chứ không có quyền sở hữu đối với đất đai (Vụ công tác lập pháp, Những sửa đổi cơ bản của luật đất đai năm 2003. Nhà xb Tư pháp, tr.14-15). Đây là một nguyên tắc ngụy biện, phi lý, sai lầm, mở đường cho việc nhà cầm quyền (thực chất là cán bộ địa phương) ăn cướp đất đai tài sản của tôn giáo và tư nhân suốt hơn nửa thế kỷ nay dưới chế độ CS, gây ra bao điêu đứng cho các giáo hội và cho đồng bào.

Cụ thể trước mắt, kính xin Đức Hồng y Tổng Giám mục Sài gòn

1- yêu cầu Ủy ban Bác ái Xã hội thuộc HĐGMVN xuất ngay một ngân khoản cứu trợ khẩn cấp các nạn nhân của nhân tai này, như UB đã từng mau mắn cứu trợ các nạn nhân của thiên tai. (Xin đăng tin tức cứu trợ lên trang mạng của Hội đồng Giám mục Việt Nam);

2- ra lệnh cho các linh mục, tu sĩ trong Giáo phận thành lập ngay những phái đoàn cứu trợ khẩn cấp cho dân oan đang chết dần mòn và bênh vực khẩn cấp cho dân oan đang bị đàn áp khốc liệt bằng công cụ pháp lý hay phương tiện truyền thông;

3- ra lệnh cho các giáo xứ trong Giáo phận quyên góp phẩm vật, tiền bạc, tích lũy thành quỹ, để hỗ trợ lâu dài cho các dân oan đang sống chết bám trụ tại Văn phòng 2 Quốc hội, tới ngày họ đạt được những đòi hỏi chính đáng.

4- ra lệnh cho các nhà tu, các nhà xứ, các nhà giáo dân mở rộng cửa đón tiếp dân oan vào tá túc, như truyền thống ngàn đời của công giáo: cho kẻ đói ăn, cho kẻ khát uống, cho khách đỗ nhà.

Mọi người lương giáo đang nhìn về Hội đồng Giám mục như một sức mạnh tinh thần, nhìn về các Giám mục như những phát ngôn của sự thật, chứng nhân của lẽ phải, như những mục tử nhân lành sẵn sàng thí mạng vì đoàn chiên theo gương Thầy Chí Thánh. Giờ của Dân tộc và của Giáo hội đã điểm!

Nguyện xin Chúa Thánh Thần Tình Thương và Sự Thật ở cùng Quý Đức Cha.

Làm tại Việt Nam và hải ngoại ngày 11-07-2007, lễ Thánh Bênêđictô.

1- Linh mục Têphanô Chân Tín, Dòng Chúa Cứu Thế, Sài Gòn

2- Linh mục Phêrô Nguyễn Hữu Giải, Tổng Giáo phận Huế

3- Linh mục Tađêô Nguyễn Văn Lý, Tổng Giáo phận Huế, tù nhân tại Ba Sao, Nam Hà, Hà Nam.

4- Linh mục Phêrô Phan Văn Lợi, Giáo phận Bắc Ninh.

5- Linh mục Gioan Đinh Xuân Minh, Đức Quốc

6- Linh mục Nguyên Thanh, Hoa Kỳ

7- Phát thanh viên Phan Thiên Ân, California, Hoa Kỳ

8- Giáo sư Nguyễn Chính Kết, Sài Gòn, Việt Nam

9- Chuyên viên Giuse Phạm, California, Hoa Kỳ

10- Luật sư Đỗ Thế Kỷ, Na Uy

11- Giáo sư Bùi Xuân Quang, Paris, Pháp

12- Nhà văn Micae Lê Văn Ấn, San Jose, Hoa Kỳ

13- Bác sĩ Sébastien Lê Văn Thành, Boston, Hoa Kỳ

14- Chuyên gia Vinhsơn Việt Sĩ, California, Hoa Kỳ

15- Nhà văn Simon Nguyễn An Quý, Seattle, Hoa Kỳ

16- Chuyên viên Sarah-Anne Thanh Hà, Úc châu

17- Ký giả Trần Phong Vũ, San Jose Hoa Kỳ

18- Giáo sư Nguyễn Phúc Liên, Thụy Sĩ

19- Giáo sư Nguyễn Văn Thông, Hoa Kỳ

20- Chuyên viên ngân hàng Dominic Hoàng, Úc châu

21- Anrê Đỗ Anh Tài, cựu giáo sư, Phong trào GDVNHN, California, Hoa Kỳ

22- Anê Phạm Liễu Chi, chuyên viên hoá học, California, Hoa Kỳ

23- Antôn Đỗ Như Điện, kỹ sư, PTGDVNHN, California-Hoa Kỳ

24- Gioan Baotixita Đoàn Thanh Liêm, cựu luật sư, MLNQVN, California, Hoa Kỳ

25- Vinhsơn Lê Minh-Tâm, cựu giáo sư, Montreal, Quebec, Canada

26- Maria Bảo Khánh, ca sĩ phát thanh viên, Sydney, Úc châu

27- Phanxicô Xavie Nguyễn Tiến Ích, tiến sĩ, Nguyệt san DĐGD, California, Hoa Kỳ

28- Gioakim Lê Tinh Thông, giáo sư, California, Hoa Kỳ.

29- Tađêô Cao Viết Lợi, cựu đốc sự hành chánh, PTGDVNHN, California, Hoa Kỳ

30- Antôn Trần Văn Long, hưu trí, Montreal, Quebec, Canada.

31- Giuse Trần Quang Tuyến, hưu trí, California, Hoa Kỳ.

32- Giuse Nguyễn Xuân Tùng, cựu thiếu tá, Nhóm Diễn đàn Kitô hữu, California, Hoa Kỳ.

33- Nguyễn Đạt Thịnh, nhà báo, Houston, Texas, Hoa Kỳ.

34- Anphong Hoàng Quý, nhà văn, báo điện tử Sứ Mệnh Giáo Dân, California, Hoa Kỳ.

35- Laura Trần Thị Hiền, báo điện tử Tiếng Nói Giáo Dân, California, Hoa Kỳ.

36- Đôminicô Phạm Tử Khanh, hưu trí, Watauga, Texas, Hoa Kỳ.

37- Anna Đỗ Lựu, hưu trí, Watauga, Texas, Hoa Kỳ.

38- Phanxicô Xavie Nguyễn Tiến Cảnh, bác sĩ, MLNQVN, Florida, Hoa Kỳ.

39- Phaolô Cao Hữu Thiên, giáo phận Seattle, Washington, Hoa Kỳ.

40- Giacôbê Cao Hữu Thọ, giáo phận Seattle, Washington, Hoa Kỳ.

41- Mađalêna Võ Thị Mai, giáo phận Seattle, Washington, Hoa Kỳ.

42- Phêrô Đỗ Văn Tiếp, giáo xứ Thánh Tâm Tacoma, Washington, Hoa Kỳ.

43- Antôn Hứa Minh Hùng, giáo xứ Thánh Tâm Tacoma, Washington, Hoa Kỳ.

44- Phêrô Nguyễn Diệp, giáo xứ Thánh Tâm Tacoma, Washington, Hoa Kỳ.

45- Maria Emanuen Vũ Thị Khuê Minh, nữ tu Dòng Đức Bà Truyền Giáo, Paris, Pháp.

46- Maria Eugenie Vũ Thị Tuệ Minh, nữ tu Dòng Đức Bà Truyền Giáo, Lyon, Pháp.

47- Maria Vũ Thị Châu Minh, nhà giáo, Los Angeles, California, Hoa Kỳ.

48- Trần Huy Bích, Phụ tá Quản thủ Thư viện USC, Los Angeles, California, Hoa Kỳ.

49- Phạm Bá Hoa, cựu sĩ quan, Tổng Hội Cựu SVSQTĐ/HN, Houston, Texas, Hoa Kỳ.

50- Perpêtua Đỗ Hằng, chuyên viên vật lý trị liệu, Houston, Texas, Hoa Kỳ

51- Maria Nguyễn Thị Quy, Florida, Hoa Kỳ.

52- Batôlômêô Trịnh Hư Trương, Florida, Hoa Kỳ.

53- Tôma Nguyễn Tri Hồng Ân, Victoria, Úc châu.

54- Maria Bùi Kim Sương, Victoria, Úc châu.

55- Mátta Nguyễn Tri Gia Diệp, Victoria, Úc châu.

56- Giuse Trần Anh Quân, Victoria, Úc châu.

57- Têrêxa Nguyễn Tri Gia Xuân, Victoria, Úc châu.

58- Joe Don, Victoria, Úc châu.

59- Giuse Nguyễn Tri Thiên Tuyền, Vicroria, Úc châu.

60- Maria Vinh sơn Nguyễn Tri Hồng Vân, Victoria, Úc châu.

61- Maria Nguyễn Thị Hoa, Florida, Hoa Kỳ.

62- Joe Trần Hữu Thiên, Florida, Hoa Kỳ.

63- Giuse Nguyễn Văn Dũng, Floria, Hoa Kỳ.

64- Maria Trần Thị Thu Hương, Florida, Hoa Kỳ.

65- Giuse Nguyễn Trực Cường, Florida, Hoa Kỳ.

66- Anna Nguyễn Thúy Uyên Vi, Florida, Hoa Kỳ.

67- Anna Nguyễn Thị Hiếu, Đồng Nai, Việt Nam

68- Linh mục Giuse Trần Văn Quý, Tổng Giáo phận Huế.

69- Mađalêna Phan Thị Hòa, Tổng Giáo phận Huế.

70- Maria Vũ Thanh Phương, Giáo phận Xuân Lộc, Đồng Nai.

(Sau ngày 15-07, Chúa nhật 15 thường niên, đọc dụ ngôn Người Samari nhân lành)

71- Maria Phạm Diana, giao phan Orange, California, Hoa Kỳ

72- Dominic Hà Tiến Nhất, cựu sĩ quan QLVNCH, San Jose, California Hoa Kỳ.
73- Phêrô Lưu Van Kiên, cựu sĩ quan QLVNCH, San Jose, California, Hoa Kỳ.

74- Giáo sư Nguyễn Học Tập, Italia

75- Giuse Nguyễn Ngọc Hùng, Frankfurt, Duc Quoc

76- Phaolo Lý Văn Hợp, Phoenix, Arizona, Hoa Kỳ

77- Phaolo Lý Thanh Trực, Göttingen, CHLB Đức

78- Gioan Trần Kiêm Thiều, CT Hội Cao Niên Diên Hồng Vùng Đông Vịnh, CA, Hòa Kỳ

79- Trần Đan Tâm, Thành phố London, Vương quốc Anh.

80- Josef Trinh, Regensburg, CHLB Đức

81- Maria Hoàng, Regensburg, CHLB Đức

82- Teresa Trinh, Regensburg, CHLB Đức

83- Ngô Đức Diễm, Nhà Thơ, 2260 Quimby Road San Jose CA 95132, Hoa Kỳ

84- Micae Lê Hùng, Bruxelles, Belgique

85- Trần Minh Nhựt, Cựu Luật Sư Tòa Thượng Thẩm Sài Gòn, California Hoa Ky .

86- Phêrô Trần văn Đăng , Giáo phận Paderborn , Đức Quốc.

87- Maria Bùi thị Hồi, Giáo phận Paderborn , Đức Quốc.

88- Trần thanh Hùng, Giáo phận Paderborn&Essen , Đức Quốc

89- Giuse Nguyễn văn Sang , Giáo phận Köln , Đức Quốc .

90- Maria Trần thị Mai Loan , Giáo phận Köln , Đức Quốc.

91- Anna Trần T. Kim Quy, California, Hoa Kỳ

92- Antôn Phùng Thế Nhân, California, Hoa Kỳ

93- Đoàn Kim, Vietnam Sydney Radio, NSW, Úc Châu

94- Bảo Khánh, Vietnam Sydney Radio, NSW, Úc Châu

95- Phạm Khắc Châu, Talbot Rd,Birrong, NSW, Úc Châu

96- Nguyễn Sỹ, Jacobs Rd, Bankstown, NSW, Úc Châu

97- Huệ Vương, North Liverpool Rd, Greenfield Park, NSW, Úc Châu

98- Hoàng Thị Ngọc Mai, Owens Rd, Newington, NSW, Úc Châu

99- Nguyễn Thái Hoàng, Cornelia St, Punchbowl, NSW, Úc Châu

100- Đỗ Thu Hồng, Delgano ST, Greenfield Park, NSW, Úc Châu

101- Giuse Dao Van Bat - Cologne CHLB Đức

102- Phêrô Khôi Lý , 13 tuổi, Arizona, Hoa Kỳ.

103- Têrêsa Thu Huyền Nguyễn, Arizona, Hoa Kỳ

104- Vincent Tú Lý, Arizona, Hoa Kỳ

105- Gioakim Hồ Văn Thái, Ðức Quốc

106- Micae Đoàn Trọng Hiếu, New Mexico, Hoa Kỳ

107- Anna Vũ Thị Lạc, New Mexico, Hoa Kỳ

108- Micae Đoàn Trọng Trường, New Mexico, Hoa Kỳ

109- Micae Đoàn Trọng Tuấn ,New Mexico, Hoa Kỳ

110- Ngô Chí Thiềng, Chủ Tịch Cộng Đồng Nam California, Hoa Kỳ

111- Ngô Christina Bích, Nam California, Hoa Kỳ

112- Nguyễn Hữu Dõng, Cologne, CHLB Đức

112- Joan Phạm Đức Bình, Rümannstr. 61, 80804 München – Germany

(Tạm khóa sổ ngày 18-07, ngày đọc câu chuyện Akháp cướp vườn nho Nabót, giờ Kinh sách của các Giám mục, Linh mục và Tu sĩ)


 

Những bản cáo trạng hùng hồn !!

Xã luận bán nguyệt san Tự do Ngôn luận số 31, ngày 15-07-2007

Từ hơn 3 tuần nay, nói chính xác là từ hôm 22-6, giữa lúc chủ tịch “nhà nước ta” là Nguyễn Minh Triết đang công du Hoa Kỳ để giới thiệu cho các công ty ngoại quốc muốn đầu tư vào Việt Nam biết: “Đất nước tươi đẹp, dân tình hiền hòa của chúng tôi sẵn sàng tạo mọi điều kiện thuận lợi về đất đai để các công ty quý quốc xây dựng nhà máy”, thì những cuộc khiếu kiện biểu tình chủ yếu của nông dân ở các tỉnh thành Tiền Giang, An Giang, Kiên Giang, Bình Dương, Bình Phước, Mỹ Tho, Bến Tre, Long An, Bà Rịa, Vũng Tàu... đã nổ bùng chưa từng thấy trong hơn nửa thế kỷ cai trị của Cộng sản.

Nguyên nhân sâu xa phải nói là nằm trong điều 1 Luật Đất đai năm 2003 (còn hiệu lực) của Cộng hòa XHCN Việt Nam: “Đất đai thuộc sở hữu toàn dân do Nhà nước đại diện chủ sở hữu và thống nhất quản lý”. Đây là một nguyên tắc ngụy biện, sai lầm, phản nhân bản, chỉ thấy trong các chế độ độc tài cộng sản, một nguyên tắc mở đường cho việc nhà cầm quyền (thực chất là cán bộ địa phương) ăn cướp đất đai tài sản của tôn giáo và tư nhân suốt hơn nửa thế kỷ nay tại Việt Nam, gây ra bao điêu đứng cho đồng bào. Trong thực tế cụ thể, theo báo cáo của Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn CS tại một cuộc hội thảo vừa tổ chức tại Hà Nội, tổng diện tích đất bị thu hồi trên toàn quốc thời gian qua là 366,44 nghìn ha. Việc thu hồi này đã tác động tới đời sống của của 627.495 hộ gia đình, khoảng 950.000 lao động2,5 triệu nông dân. Việc định giá đền bù đất thu hồi cũng như tài sản lại không phù hợp, thậm chí bất công nữa. Giá đất ở, giá nhà ở tại khu tái định cư thường cao hơn nhiều so với giá bồi thường về đất ở, nhà ở tại nơi cũ. Tiền bồi thường đất nông nghiệp bị thu hồi thường không đủ để nhận chuyển nhượng diện tích đất nông nghiệp tương tự hoặc không đủ để chuyển sang làm ngành nghề. Tình trạng này càng tồi tệ và thê thảm hơn do thói tham nhũng lộng hành của các quan chức địa phương với sự bao che của trung ương Hà Nội.

Thế là cảnh khốn khổ vô bờ của dân oan vốn đã chồng chất từ mấy chục năm qua nay trở thành không thể chịu đựng nổi, nỗi uất ức ngất trời vì bị tước mất phương tiện sống đồng thời bị chà đạp nhân phẩm nay đã đến hồi bùng nổ. Từng đoàn người khiếu kiện, mở đầu là Tiền Giang, nơi từng được CS khen là “thành đồng tổ quốc”, “quê hương đồng khởi”, nay quyết cùng nhau làm nên bức thành đồng, nhất tề đồng khởi đứng dậy để đến cửa quan đòi công lý, tới Văn phòng 2 của “cơ quan quyền lực cao nhất nước” tại Sài Gòn hòng khiếu kiện. Đầu tiên họ mang những biểu ngữ với nội dung chung chung: “Đả đảo tham nhũng!”, “Dân oan đòi công lý!”, “Xin Thủ tướng và Quốc hội cứu nông dân”, “Tham nhũng đất đai là tham nhũng xương máu của nhân dân”... Nay thì các biểu ngữ đủ màu, đủ kiểu chữ, viết tay nguệch ngoạc, tố cáo đích danh cơ quan, cán bộ, viên chức chính quyền địa phương. Ai đi vòng các con đường bao quanh Văn phòng 2 Quốc hội nay có thể đọc thấy: “Chính quyền Tiền Giang dối đảng lừa dân” “Đả đảo Nguyễn Kim Châu, thanh tra chính phủ báo cáo không trung thực với Thủ tướng”, “Đả đảo bà Nhàn, thanh tra Tiền Giang áp dụng luật rừng với bà con. Đề nghị cách chức”, “Mười hộ dân Đồng Tháp tố cáo chủ tịch tỉnh Trương Ngọc Hân và chủ tịch huyện Lai Vung Tạ Văn Hội cướp đất cướp nhà gây bức xúc lòng dân, làm dân chết một người”, “Đả đảo chánh án tòa án tỉnh Tiền Giang lợi dụng chức vụ chỉ đạo thẩm phán xử oan, trục lợi cá nhân”, “Tập thể bà con nông trường Sông Hậu tố cáo UBND thành phố Cần Thơ bao che nông trường Sông Hậu. Giám đốc Trần Ngọc Sương lừa đảo chiếm đoạt đất đai của dân và thu không có quyết định của Nhà nước”, “Công ty cổ phần Bạc Liêu cấu kết với chính quyền cướp đất giữa ban ngày”.... Không thể nào kể cho hết những bản cáo trạng hùng hồn này, vốn rất đáng lưu giữ để đưa vào bảo tàng lịch sử Việt Nam, ghi nhớ một thời đứng dậy hào hùng của các nhà đấu tranh chân đất!

Đó là những bản cáo trạng bằng văn từ, tố cáo đích danh, rõ ràng chỉ mặt viên chức cán bộ chính quyền sở tại. Nhưng ngoài ra cũng có những bản cáo trạng khác, dù không viết lên, cũng tố cáo bộ mặt của nhiều hạng người khác trong biến động xã hội và nhân đạo chưa từng có này.

Trước hết đó là các thành viên trong Quốc hội, những kẻ vừa trúng tuyển qua một cuộc đảng cử dân bầu đầy bi hài. Thông thường tại các quốc gia dân chủ văn minh, đại biểu nhân dân là những người đi sát quần chúng, lắng nghe tiếng dân và luôn sẵn sàng đối thoại, nhận đơn, nghe cử tri phê bình hoặc chất vấn, bởi lẽ họ nhận quyền lực từ dân và sử dụng quyền lực đó cho dân. Các đại biểu quốc hội CS từ cả ba tuần nay hầu như không hề ló mặt để tiếp xúc dân oan, tiếp nhận đơn từ, thậm chí họ chẳng thèm ngó ngàng đến hàng trăm biểu ngữ đang vây kín ngôi nhà của họ, bởi lẽ họ đã ngồi vào ghế đâu có nhờ lá phiếu trung thực của quần chúng! Tệ hơn nữa, họ còn ra lệnh đóng các phòng đợi vốn được thiết kế để tiếp dân trong chính ngôi nhà sang trọng xây cất bằng tiền xương máu của dân. Thô bỉ hơn, họ còn hành hạ đám dân nghèo rách rưới, đói khát, vật vạ kia bằng cách đóng cửa các nhà vệ sinh trong khu vực tòa nhà quốc hội, gây khó khăn cho cái nhu cầu tối thiểu của con người. Các “đại biểu nhân dân” đã thản nhiên và ngang nhiên làm và tiếp tục làm tất cả những chuyện ấy bất chấp đơn thỉnh nguyện của đồng bào hôm 07-07 yêu cầu “Văn Phòng Quốc Hội 2 mở cửa để dân oan được sinh hoạt bình thường; can thiệp khẩn cấp để dân oan được giải quyết ổn thỏa, bảo vệ quyền lợi hợp pháp của dân; giám sát việc giải quyết dứt điểm cho dân oan theo tinh thần luật pháp với sự kết hợp của các chính quyền địa phương cùng đoàn Chính Phủ liên ngành”. Thật không có tập đoàn đại biểu nào trên thế giới bất nhân và khốn nạn như thế. Chẳng lạ gì người dân cả nước đã ngao ngán sau cuộc bầu cử Quốc hội hôm 20-5 vừa qua, vốn đầy những trò cưỡng bức và lừa gạt không cần che đậy, vốn đã đẻ ra những kẻ chỉ đơn thuần là gia nô hèn nhát, ô nhục cúi đầu nghe theo lệnh bộ chính trị đảng CS. Thái độ của các “đảng biểu” ấy nhân cuộc khiếu kiện này đã vạch trần điều đó. Nền chính trị đất nước sẽ đi về đâu???

Một bản cáo trạng bất thành văn thứ hai dành cho công an và dân quân. Ngay từ đầu, tại địa phương, những công cụ đắc lực của “chuyên chính vô sản” này, những tay sai mù quáng và tàn bạo này đã tìm mọi cách thâm hiểm nhất để ngăn bà con lên “Tam tòa đánh trống”. Không ngăn chặn được thì họ tới tận nơi đồng hương đang vất vưởng chờ đợi để hù dọa, cưỡng bức, lùa hốt, dẫn độ về quê nhà. Còn quanh khu vực Quốc hội và chắc chắn trong toàn thể thành phố Sài gòn, lực lượng công an và dân quân khổng lồ, vốn luôn vỗ ngực tự xưng là “bạn dân”, đang mù quáng làm phận sự của lũ chó săn cho chủ của họ. Ngày đêm đám tay sai này vây lấy đoàn người kiện để ngăn chận mọi sự tiếp tế tài chánh, thực phẩm và thuốc men của nhân dân cho các đoàn biểu tình; theo dõi, hăm dọa những người có trách nhiệm chăm lo, giúp đỡ, điều động bà con trong các đoàn; trà trộn vào các đoàn để dò xét thông tin sinh hoạt nội bộ nhằm vô hiệu hóa cuộc biểu tình, tung tin thất thiệt để gây mâu thuẫn, phân hóa trong các nhóm khiếu kiện; ngăn chận bất cứ ai, dù là phóng viên nhà nước và nước ngoài, đến lấy thông tin về vụ việc. Cụ thể là vào lúc 2g chiều ngày 14-07 vừa qua, một thanh niên đang thu hình dân oan trước trụ sở Văn phòng 2 QH thì bị một công an chìm đến đòi tịch thu máy và phim. Thanh niên nầy móc thẻ phóng viên ra và tỏ vẻ không đồng ý việc tay CA làm. Với thói côn đồ quen thuộc, tên CA đã đánh chàng thanh niên sặc máu. Việc nầy khiến bà con bất mãn tột độ nên đã cùng nhau "tham chiến" để bảo vệ anh thanh niên, khiến tên côn đồ CA "bỏ xe chạy lấy người". Đa phần còn trẻ, giới công an dân quân này lẽ ra phải được học hành, huấn luyện thành những con người có khả năng và tinh thần phục vụ, biết nổi bất bình trước sự bất công, biết dùng sức trẻ để bênh đỡ kẻ yếu đuối, người già lão. Nay chúng lại bị đào tạo, nhồi sọ để trở nên những người máy vô hồn, vô cảm, tàn bạo, mù quáng. Tương lai dân tộc sẽ đi về đâu???

Một bản cáo trạng bất thành văn thứ ba dành cho những con người mà xét theo chức năng, địa vị và sứ mệnh, phải là những kẻ đi đầu hết trong việc cứu giúp đồng loại đang khổ sở vì nhân tai này. Mà đồng loại này lại là đồng bào, đồng hương, đồng đạo... Xin nói thẳng đó là các tu sĩ. Cho đến giờ phút này, sau hơn 20 ngày dân oan bơ vơ khốn khổ, chiều 13-07, mới có một phái đoàn của Giáo Hội Phật Giáo Thống Nhất Việt Nam tỉnh Tiền Giang, dưới sự hướng dẫn của các Thượng Tọa Thích Minh Nguyệt, Thích Thiện Lễ, Thích Huệ Minh đến thăm viếng và ủy lạo chính thức đồng bào khiếu kiện theo chỉ thị của Hòa Thượng Thích Quảng Độ. Tuy trễ nhưng có còn hơn không. CA định ngăn cản phái đoàn nhưng đồng bào đã tụ tập đông đảo bảo vệ quí Thầy khiến lũ công cụ vô tâm này đành thúc thủ.

Nếu những chuyện nông dân khiếu kiện như hôm nay xảy ra trước năm 1975 tại miền Nam, thì phản ứng của quần chúng sẽ như thế nào? Người ta sẽ thấy rằng trứơc tiên là các sư sãi và linh mục, nữ tu và ni cô sẽ lên tiếng ủng hộ, sẽ cùng các hội từ thiện Sài Gòn đẩy xe cơm, xe mì, xe nước ra giúp cho dân oan đỡ đói khát, phân phát quần áo chăn mền cho đỡ rét lạnh... Điều này, ngay cả những kẻ một thời “nằm vùng” cũng phải công nhận, bởi lẽ nhiều người trong họ đã từng chịu ơn của UB vận động cải thiện chế độ lao tù gồm chức sắc nhiều tôn giáo, của Tổ chức bác ái xã hội Phật giáo hay Công giáo vốn có mặt trên từng cây số khi hữu sự... Vậy mà giờ đây (cho tới hôm 13-07), xem ra không một tôn giáo nào chính thức lên tiếng hay hành động cho dân khiếu kiện, không một thánh thất nào mở rộng cửa từ bi đón kẻ nằm đường, không bóng áo vàng áo đen, lúp nâu lúp trắng hiện diện bên những đồng bào, đồng hương, đồng đạo chẳng còn gì để mất, dẫu có sự van nài của họ, dẫu có lời kêu gọi của bề dưới. Có kẻ nói rằng cũng phải thông cảm cho các vị chức sắc đang sống trong một chế độ kềm kẹp chưa từng thấy mà hễ ai ên tiếng là biết ngay “quyền lực chuyên chính” liền. Lối biện hộ này có xác đáng không đối với những con người vừa có thế giá và quyền lực (ít nhất trong đạo), khả năng và phương tiện, vừa không vướng bận kế sinh nhai và chuyện gia đình, chẳng có gì để mất, chẳng có gì để sợ và chẳng có gì để xin với Cộng sản (những cái họ xin lâu nay với bạo quyền chuyên chế thực ra là quyền lợi tự nhiên của họ). Đạo đức và tinh thần dân tộc sẽ đi về đâu?

Tất cả những bản cáo trạng thành văn và bất thành văn nói trên làm thành một bản cáo trạng tổng hợp kết án chính cái chế độ CS này, một chế độ trước hết hủy hoại lương tri và lương tâm con người, biến nhiều người của nhà nước thành kẻ cướp bóc dân nghèo, đàn áp dân oan, vô cảm vô tâm trước trách nhiệm, biến nhiều người của nhà thờ nhà chùa thành kẻ dửng dưng, câm lặng, hèn nhát; một chế độ tiếp đó tước hết mọi quyền con người, từ quyền tự do ngôn luận, bầu cử, tôn giáo, hội họp, lập đảng đến quyền được sống trong những điều kiện tối thiểu xứng với phẩm giá con người.

Ban Biên Tập

 

Thỉnh nguyện thư của một số Tín hữu Công giáo Việt Nam

xin Hội đồng Giám mục Việt Nam cứu giúp dân oan khiếu kiện

Kính thưa toàn thể Hội đồng Giám mục Việt Nam,

Kính thưa Đức Giám mục Phaolô Nguyễn Văn Hòa, chủ tịch Hội đồng GM

Kính thưa Đức Hồng y Gioan B. Phạm Minh Mẫn, chủ chăn Tổng giáo phận Sài gòn.

Kính thưa Ủy ban Bác ái Xã hội Hội đồng Giám mục Việt Nam.

Gần 20 ngày qua, kể từ hôm 22-06-2007, dân oan từ các tỉnh thành Tiền Giang, An Giang, Kiên Giang, Bình Dương, Bình Phước, Mỹ Tho, Bến Tre, Long An, Bà Rịa, Vũng Tàu v.v... đã kéo nhau về biểu tình và ở lỳ trước Văn phòng 2 Quốc Hội tại số 194 Hoàng Văn Thụ, quận Phú Nhuận, Sài Gòn để đòi lại nhà cửa, đất đai, ruộng vườn đã bị nhà cầm quyền địa phương chiếm đoạt hay sang đoạt một cách bất công từ mấy năm hay mấy chục năm nay.

Từ con số 100 người, nay dân oan khiếu kiện đã lên tới 1.500 và sẽ còn tăng nữa. Họ đã vượt bao gian khó cản trở để đến nơi đặt văn phòng của “cơ quan quyền lực cao nhất nước” hầu kêu van các đại biểu Quốc hội hãy can thiệp để công lý được trả lại cho họ. Thế nhưng, chỉ có các viên chức chính quyền địa phương đón tiếp, dối gạt họ như bao lần là hãy trở về quê nhà để được giải quyết nỗi oan ức. Riêng các vị gọi là “đại biểu nhân dân” thì hoàn toàn vắng mặt, kín cửa trong căn nhà sang trọng, coi như chẳng có ai đang van vỉ kêu gào mình, chạy đến nương nhờ quyền lực của mình. Nhiều đại diện của Quốc hội hoặc của các bộ từ trung ương vào Văn phòng này hội họp cũng chẳng thèm ngó ngàng đến dân oan, hoặc có gặp cũng chỉ để câu giờ, lừa bịp.

Tệ hơn nữa, nhà cầm quyền tại Sài Gòn còn sai vô số công an và dân quân chìm nổi một đàng gây khốn đốn cho cuộc sống của đoàn người khiếu kiện bằng cách khóa cửa các phòng đợi và nhà vệ sinh tại trụ sở Quốc hội, bằng cách cấm cản hay chận bắt những đồng bào hảo tâm đến tiếp tế thuốc men, lương thực, quần áo, khiến cho dân oan phải căng lều giăng bạt ngủ ngoài sân, bên vệ đường, chịu đựng nắng mưa trong cảnh đói khát bệnh tật vô cùng khốn khổ. Đàng khác, công an và dân quân ngày đêm rải khắp khu vực để ngăn chận mọi ai, kể cả phóng viên nhà nước và nước ngoài, đến lấy tin, chụp hình, phỏng vấn; để theo dõi, trà trộn vào đoàn khiếu kiện hầu tước đoạt điện thoại, máy ảnh của họ, không cho họ thông tin liên lạc; để phát hiện những thủ lãnh biểu tình hầu trấn áp trước mắt hay trừng trị về sau. Công an từ nhiều địa phương cũng đến để nhận diện, lùa hốt, áp giải dân oan về nhà. Ngoài ra, người ta còn thấy nhiều quân xa đậu ở hai đầu đường, như sẵn sàng ra tay đàn áp bằng vũ lực. Tất cả các biện pháp vô nhân đạo, vô luật pháp này nhắm mục đích làm cho đoàn biểu tình mệt mỏi thể xác, kiệt quệ tinh thần mà bỏ cuộc. Và chắc chắn khi tay không trở về lại quê nhà, họ chẳng những không được đền bù thỏa đáng mà sẽ bị trừng trị, thậm chí bị cầm tù, thủ tiêu, nhất là những thủ lãnh biểu tình, như trường hợp các thủ lãnh công nhân từ mấy năm qua và các thủ lãnh nông dân Thái Bình dạo nọ. Còn nếu họ kiên trì bám trụ, quyết tranh đấu đến cùng, gây nguy cơ tạo phản ứng dây chuyền khắp cả nước, thì có thể một Thiên An Môn Việt Nam sẽ xảy ra trong máu và nước mắt.

Bởi lẽ lúc này đây, tại Hà Nội, trung ương đảng Cộng sản đang họp ngày họp đêm, những phiên họp tuy tuyệt mật, nhưng mọi người đều biết tiết mục quan trọng nhất trong chương trình nghị sự của họ là tìm phương thức đối phó với cuộc nổi dậy tại Sài Gòn. Lãnh đạo CS ý thức rất rõ tính cách bất khả của việc giải quyết vấn đề đấu tranh kiểu này và tầm mức nguy hiểm của cuộc nổi dậy dưới hình thức khiếu kiện đất đai và chống tham nhũng tại hầu hết mọi tỉnh, nhưng vì nhiều nguyên nhân, họ chưa quyết định đàn áp, giải pháp duy nhất mà não trạng và chế độ Cộng sản không thể không làm, như lịch sử đã bao lần minh chứng.

Bởi lẽ theo báo cáo của Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn tại hội thảo “Nông dân bị thu hồi đất, thực trạng và giải pháp” vừa được tổ chức tại Hà Nội, thời gian qua tổng diện tích đất bị thu hồi trên toàn quốc là 366,44 nghìn ha (chiếm 3,89% đất nông nghiệp đang sử dụng). Diện tích đất nông nghiệp bị thu hồi hầu hết là vùng đất tốt, cơ sở hạ tầng thuận lợi cho việc canh tác, lại tập trung vào một số huyện, xã có mật độ dân số cao, trong đó có xã diện tích đất bị thu hồi chiếm tới 70-80% diện tích đất canh tác. Mà theo thống kê, hiện nay trung bình mỗi hộ nông dân có 1,5 lao động và mỗi ha đất thu hồi ảnh hưởng tới việc làm của trên 10 lao động nông nghiệp. Như vậy, việc thu hồi đất nông nghiệp và đất ở trong những năm qua đã tác động tới đời sống của của 627.495 hộ gia đình, khoảng 950.000 lao động2,5 triệu nông dân. Kết quả điều tra của Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn tại 14 tỉnh thành lại cho thấy việc định giá đền bù đất thu hồi cũng như tài sản không phù hợp, thậm chí bất công. Giá đất ở, giá nhà ở tại khu tái định cư thường cao hơn nhiều so với giá bồi thường về đất ở, nhà ở tại nơi cũ, gây nhiều khó khăn cho các hộ ổn định cuộc sống tại nơi ở mới. Tiền bồi thường đất nông nghiệp bị thu hồi thường không đủ để nhận chuyển nhượng diện tích đất nông nghiệp tương tự hoặc không đủ để chuyển sang làm ngành nghề. (Trích Bùi Trần, Đất cho nông dân). Tình trạng này càng tồi tệ và thê thảm hơn do thói bất công, tham nhũng và lộng hành của các quan chức địa phương với sự bao che của trung ương Hà Nội.

Thành ra đây là một vấn đề rất nghiêm trọng đối với xã hội Việt Nam và là một vấn đề sinh tử của chế độ Cộng sản. Nói rõ ra, đây là một thách thức ghê gớm đối với quyền lực độc tài của đảng Cộng sản vốn đã cai trị nhân dân trong bạo hành, lừa dối, cướp bóc trắng trợn.

Kính thưa Quý Đức Cha,

Trước tình hình nghiêm trọng này, trước cảnh khốn khổ vô bờ của dân oan vốn đã chồng chất từ mấy chục năm qua mà nay không thể chịu đựng nổi này, trước nỗi uất ức ngất trời nay đã đến hồi bùng nổ này, có nguy cơ gây ra bạo loạn, kéo theo đàn áp đổ máu của một nhà cầm quyền mù quáng tin tưởng vào bạo lực, Hội đồng Giám mục Việt Nam không thể không lên tiếng, không thể không ra tay để bênh vực cho công lý và cho những người dân thấp cổ bé miệng.

Chúng con nghe văng vẳng bên tai lời Chúa Giêsu phán hứa: “Phúc cho anh em là những kẻ nghèo khó, vì Nước Thiên Chúa (tức Giáo Hội) là của anh em (tức đứng về phía anh em)” (Lc 6,20); lời Chúa Giêsu minh định: “Chúa đã xức dầu tấn phong tôi, để tôi loan báo Tin Mừng cho kẻ nghèo hèn”. Tin Mừn ấy chính là “kẻ bị giam cầm (trong cảnh khốn khổ, mất nhân phẩm) biết họ được thả ra... người bị áp bức (bởi bất công, đàn áp, bóc lột) được giải phóng” (Lc 4,18).

Chúng con còn nghe văng vẳng bên tai lời Đức Thánh Cha Bênêđictô XVI trong diễn từ trước các Giám mục Ba Tây ngày 13-05-2007 tại Aparecida: “Hệ thống Mác-xít, khi nó leo lên nắm chính quyền, đã không chỉ để lại một di sản đáng buồn là những hủy hoại về kinh tế và môi sinh, mà còn là một sự áp bức đau đớn lên các tâm hồn nữa”, rồi trong thư gởi Giáo hội Trung Quốc ngày 27-05-2007: “Giáo Hội không thể và không được ở bên lề cuộc đấu tranh cho công lý. Giáo Hội phải đóng vai trò của mình qua việc biện luận thuần lý và phải thức tỉnh năng lực thiêng liêng mà nếu thiếu, thì công lý vốn luôn đòi hỏi sự hy sinh, sẽ không thắng thế và tăng trưởng. Một xã hội công bằng phải là thành quả của chính trị, chứ không phải của Giáo Hội. Tuy nhiên cổ võ cho công lý qua những nỗ lực nhằm đem lại sự cởi mở của tâm trí và ước muốn theo những đòi hỏi của công ích là điều can hệ đến Giáo Hội cách sâu xa”.

Chúng con cũng không quên lời Thư mục vụ của Hội đồng Giám mục năm 2006: “Lòng mến Chúa yêu người thôi thúc chúng ta góp phần xây dựng một xã hội trong đó con người có điều kiện để sống xứng với phẩm giá của mình. Bởi vì con người là hình ảnh của Thiên Chúa... có quyền được tôn trọng và phát huy những khả năng Chúa ban để phục vụ xã hội một cách hiệu quả nhất. Đồng thời... mỗi người cần được đối xử với lòng kính trọng và yêu thương chân thành như là mục đích của sự phát triển toàn diện, để họ không bao giờ bị biến thành phương tiện cho sự phát triển kinh tế, cho sự thăng tiến xã hội của bất kỳ tổ chức hay thế lực nào” (Số 7: Góp phần xây dựng một xã hội công bằng); rồi lời Đức Cha Chủ tịch Hội đồng GMVN nói trong cuộc phỏng vấn của VietCatholic ngày 22-04-2007: “Đối với nhà nước thì hằng năm chúng tôi vẫn có cuộc gặp gỡ hoặc có những đề nghị với nhà nước về các vấn đề tự do tôn giáo, văn hóa, đạo đức, luân lý, giáo dục giới trẻ, vấn đề công bằng sự thật. Có khi chúng tôi là đơn vị duy nhất dám nói lên điều đó với nhà nước và chúng tôi vẫn còn tiếp tục nói những điều như vậy”. Đức Tổng Giám mục Hà Nội mới đây còn giải thích dụ ngôn “người Samari nhân hậu” qua bài suy niệm “Nhớ mang theo trái tim”!!!

Kính thưa Quý Đức Cha,

Đoàn dân khiếu kiện trước Văn phòng 2 Quốc hội (trong đó có không ít tín hữu) mong chờ Hội đồng Giám mục lên tiếng can thiệp cho họ (qua một văn thư chính thức gởi nhà cầm quyền). Họ mong chờ -và ai nấy đều đợi- điều ấy đã 20 ngày nay rồi, và xét chung, các thị dân, nông dân bị cướp đất đai nhà cửa từ sau ngày “mở cửa kinh tế” mong chờ Hội đồng Giám mục lên tiếng can thiệp cho họ đã 20 năm nay rồi!!!

Cũng nhân cơ hội này, xin Quý Đức Cha yêu cầu nhà nước CSVN xóa bỏ điều 1 trong Luật Đất đai năm 2003 (còn hiệu lực): “Đất đai thuộc sở hữu toàn dân do Nhà nước đại diện chủ sở hữu và thống nhất quản lý”. Điều này thường được giải thích là: Nhà nước không thừa nhận chế độ sở hữu tư nhân hoặc bất kỳ hình thức sở hữu nào khác, ngoài hình thức sở hữu toàn dân đối với đất đai. Đất đai không thuộc quyền sở hữu của một tổ chức hay một cá nhân công dân nào; tổ chức, hộ gia đình, cá nhân được Nhà nước giao đất, cho thuê đất hoặc nhận quyền sử dụng đất từ người khác chỉ có quyền sử dụng đất chứ không có quyền sở hữu đối với đất đai (Vụ công tác lập pháp, Những sửa đổi cơ bản của luật đất đai năm 2003. Nhà xb Tư pháp, tr.14-15). Đây là một nguyên tắc ngụy biện, phi lý, sai lầm, mở đường cho việc nhà cầm quyền (thực chất là cán bộ địa phương) ăn cướp đất đai tài sản của tôn giáo và tư nhân suốt hơn nửa thế kỷ nay dưới chế độ CS, gây ra bao điêu đứng cho các giáo hội và cho đồng bào.

Cụ thể trước mắt, kính xin Đức Hồng y Tổng Giám mục Sài gòn

1- yêu cầu Ủy ban Bác ái Xã hội thuộc HĐGMVN xuất ngay một ngân khoản cứu trợ khẩn cấp các nạn nhân của nhân tai này, như UB đã từng mau mắn cứu trợ các nạn nhân của thiên tai. (Xin đăng tin tức cứu trợ lên trang mạng của Hội đồng Giám mục Việt Nam);

2- ra lệnh cho các linh mục, tu sĩ trong Giáo phận thành lập ngay những phái đoàn cứu trợ khẩn cấp cho dân oan đang chết dần mòn và bênh vực khẩn cấp cho dân oan đang bị đàn áp khốc liệt bằng công cụ pháp lý hay phương tiện truyền thông;

3- ra lệnh cho các giáo xứ trong Giáo phận quyên góp phẩm vật, tiền bạc, tích lũy thành quỹ, để hỗ trợ lâu dài cho các dân oan đang sống chết bám trụ tại Văn phòng 2 Quốc hội, tới ngày họ đạt được những đòi hỏi chính đáng.

4- ra lệnh cho các nhà tu, các nhà xứ, các nhà giáo dân mở rộng cửa đón tiếp dân oan vào tá túc, như truyền thống ngàn đời của công giáo: cho kẻ đói ăn, cho kẻ khát uống, cho khách đỗ nhà.

Mọi người lương giáo đang nhìn về Hội đồng Giám mục như một sức mạnh tinh thần, nhìn về các Giám mục như những phát ngôn của sự thật, chứng nhân của lẽ phải, như những mục tử nhân lành sẵn sàng thí mạng vì đoàn chiên theo gương Thầy Chí Thánh. Giờ của Dân tộc và của Giáo hội đã điểm!

Nguyện xin Chúa Thánh Thần Tình Thương và Sự Thật ở cùng Quý Đức Cha.

Làm tại Việt Nam và hải ngoại ngày 11-07-2007, lễ Thánh Bênêđictô.

1- Linh mục Têphanô Chân Tín, Dòng Chúa Cứu Thế, Sài Gòn

2- Linh mục Phêrô Nguyễn Hữu Giải, Tổng Giáo phận Huế

3- Linh mục Tađêô Nguyễn Văn Lý, Tổng Giáo phận Huế, tù nhân tại Ba Sao, Nam Hà, Hà Nam.

4- Linh mục Phêrô Phan Văn Lợi, Giáo phận Bắc Ninh.

5- Linh mục Gioan Đinh Xuân Minh, Đức Quốc

6- Linh mục Nguyên Thanh, Hoa Kỳ

7- Phát thanh viên Phan Thiên Ân, California, Hoa Kỳ

8- Giáo sư Nguyễn Chính Kết, Sài Gòn, Việt Nam

9- Chuyên viên Giuse Phạm, California, Hoa Kỳ

10- Luật sư Đỗ Thế Kỷ, Na Uy

11- Giáo sư Bùi Xuân Quang, Paris, Pháp

12- Nhà văn Micae Lê Văn Ấn, San Jose, Hoa Kỳ

13- Bác sĩ Sébastien Lê Văn Thành, Boston, Hoa Kỳ

14- Chuyên gia Vinhsơn Việt Sĩ, California, Hoa Kỳ

15- Nhà văn Simon Nguyễn An Quý, Seattle, Hoa Kỳ

16- Chuyên viên Sarah-Anne Thanh Hà, Úc châu

17- Ký giả Trần Phong Vũ, San Jose Hoa Kỳ

18- Giáo sư Nguyễn Phúc Liên, Thụy Sĩ

19- Giáo sư Nguyễn Văn Thông, Hoa Kỳ

20- Chuyên viên ngân hàng Dominic Hoàng, Úc châu

21- Anrê Đỗ Anh Tài, cựu giáo sư, Phong trào GDVNHN, California, Hoa Kỳ

22- Anê Phạm Liễu Chi, chuyên viên hoá học, California, Hoa Kỳ

23- Antôn Đỗ Như Điện, kỹ sư, PTGDVNHN, California-Hoa Kỳ

24- Gioan Baotixita Đoàn Thanh Liêm, cựu luật sư, MLNQVN, California, Hoa Kỳ

25- Vinhsơn Lê Minh-Tâm, cựu giáo sư, Montreal, Quebec, Canada

26- Maria Bảo Khánh, ca sĩ phát thanh viên, Sydney, Úc châu

27- Phanxicô Xavie Nguyễn Tiến Ích, tiến sĩ, Nguyệt san DĐGD, California, Hoa Kỳ

28- Gioakim Lê Tinh Thông, giáo sư, California, Hoa Kỳ.

29- Tađêô Cao Viết Lợi, cựu đốc sự hành chánh, PTGDVNHN, California, Hoa Kỳ

30- Antôn Trần Văn Long, hưu trí, Montreal, Quebec, Canada.

31- Giuse Trần Quang Tuyến, hưu trí, California, Hoa Kỳ.

32- Giuse Nguyễn Xuân Tùng, cựu thiếu tá, Nhóm Diễn đàn Kitô hữu, California, Hoa Kỳ.

33- Nguyễn Đạt Thịnh, nhà báo, Houston, Texas, Hoa Kỳ.

34- Anphong Hoàng Quý, nhà văn, báo điện tử Sứ Mệnh Giáo Dân, California, Hoa Kỳ.

35- Laura Trần Thị Hiền, báo điện tử Tiếng Nói Giáo Dân, California, Hoa Kỳ.

36- Đôminicô Phạm Tử Khanh, hưu trí, Watauga, Texas, Hoa Kỳ.

37- Anna Đỗ Lựu, hưu trí, Watauga, Texas, Hoa Kỳ.

38- Phanxicô Xavie Nguyễn Tiến Cảnh, bác sĩ, MLNQVN, Florida, Hoa Kỳ.

39- Phaolô Cao Hữu Thiên, giáo phận Seattle, Washington, Hoa Kỳ.

40- Giacôbê Cao Hữu Thọ, giáo phận Seattle, Washington, Hoa Kỳ.

41- Mađalêna Võ Thị Mai, giáo phận Seattle, Washington, Hoa Kỳ.

42- Phêrô Đỗ Văn Tiếp, giáo xứ Thánh Tâm Tacoma, Washington, Hoa Kỳ.

43- Antôn Hứa Minh Hùng, giáo xứ Thánh Tâm Tacoma, Washington, Hoa Kỳ.

44- Phêrô Nguyễn Diệp, giáo xứ Thánh Tâm Tacoma, Washington, Hoa Kỳ.

45- Maria Emanuen Vũ Thị Khuê Minh, nữ tu Dòng Đức Bà Truyền Giáo, Paris, Pháp.

46- Maria Eugenie Vũ Thị Tuệ Minh, nữ tu Dòng Đức Bà Truyền Giáo, Lyon, Pháp.

47- Maria Vũ Thị Châu Minh, nhà giáo, Los Angeles, California, Hoa Kỳ.

48- Trần Huy Bích, Phụ tá Quản thủ Thư viện USC, Los Angeles, California, Hoa Kỳ.

49- Phạm Bá Hoa, cựu sĩ quan, Tổng Hội Cựu SVSQTĐ/HN, Houston, Texas, Hoa Kỳ.

50- Perpêtua Đỗ Hằng, chuyên viên vật lý trị liệu, Houston, Texas, Hoa Kỳ

51- Maria Nguyễn Thị Quy, Florida, Hoa Kỳ.

52- Batôlômêô Trịnh Hư Trương, Florida, Hoa Kỳ.

53- Tôma Nguyễn Tri Hồng Ân, Victoria, Úc châu.

54- Maria Bùi Kim Sương, Victoria, Úc châu.

55- Mátta Nguyễn Tri Gia Diệp, Victoria, Úc châu.

56- Giuse Trần Anh Quân, Victoria, Úc châu.

57- Têrêxa Nguyễn Tri Gia Xuân, Victoria, Úc châu.

58- Joe Don, Victoria, Úc châu.

59- Giuse Nguyễn Tri Thiên Tuyền, Vicroria, Úc châu.

60- Maria Vinh sơn Nguyễn Tri Hồng Vân, Victoria, Úc châu.

61- Maria Nguyễn Thị Hoa, Florida, Hoa Kỳ.

62- Joe Trần Hữu Thiên, Florida, Hoa Kỳ.

63- Giuse Nguyễn Văn Dũng, Floria, Hoa Kỳ.

64- Maria Trần Thị Thu Hương, Florida, Hoa Kỳ.

65- Giuse Nguyễn Trực Cường, Florida, Hoa Kỳ.

66- Anna Nguyễn Thúy Uyên Vi, Florida, Hoa Kỳ.

67- Anna Nguyễn Thị Hiếu, Đồng Nai, Việt Nam

68- Linh mục Giuse Trần Văn Quý, Tổng Giáo phận Huế.

69- Mađalêna Phan Thị Hòa, Tổng Giáo phận Huế.

70- Maria Vũ Thanh Phương, Giáo phận Xuân Lộc, Đồng Nai.

(Tạm khóa sổ lúc 17g ngày 13-07-2007)


Thursday, July 12, 2007

 

Seattle: Đã Dựng Bảng LM Lý Bị Bịt Miệng Bên Xa Lộ I-5

Xin gởi tới Đồng bào thân yêu tại Seattle lời hoan nghênh và cảm ơn chân thành của nhóm Linh mục Nguyễn Kim Điền nói riêng và các Nhà dân chủ quốc nội nói chung về sáng kiến Billboard Vietnam Today bằng điện tử bên Xa lộ I-5

Đây là biểu tượng độc đáo của Việt Nam hôm nay dưới chế độ cộng sản ! Là lời tố cáo đanh thép giáng xuống tập đoàn lãnh đạo phi nhân phi pháp đang thống trị quê hương! Là vũ khí sắc bén cho mọi cuộc đấu tranh của đồng bào chúng ta trên khắp hoàn vũ!

Cầu mong sáng kiến sẽ được nhân rộng ra toàn thế giới, nơi đâu có con Hồng cháu Lạc!


----------------
Seattle: Đã Dựng Bảng LM Lý Bị Bịt Miệng Bên Xa Lộ I-5




BÙI QUỐC HÙNG -VBMN . Việt Báo Thứ Tư, 7/11/2007, 12:02:00 AM
Vào hồi 8 giờ tối ngày Lễ Độc Lập Hoa Kỳ, 4/ 7/ 2007, công chúng di chuyển trên Xa Lộ I-5, trục Nam- Bắc, từ tiểu bang Oregon đi lên tiểu bang Washington, vàngược lại, có thể nhìn thấy rõ ràng một tấm "Billboard" VIETNAM today, màu, chạy bằng điện tử trình chiếu bức ảnh Linh Mục Nguyễn Văn Lý bị công an Cộng Sản Việt Nam thô bạo dùng hai tay bịt miệng trong phiên tòa tại Huế ngày 30/3/2007 vừa qua. Liền ngay sau khi bức ảnh lặn đi là một bức ảnh khác hiện lên hàng chữ Anh Ngữ,"We Must Speak Up: Human Rights Now! Call U.S. State Department (202) 647 - 8257. Mỗi bức ảnh hiện lên trong vòng 10 giây, và một phút sau lại hiện ra.

Tấm "Billboards" nhìn được cả hai mặt, được đặt ngay ven xa lộ, tại ranh giới địa chính giữa thành phố Fife, Quận hạt Pierce, và Quận hạt King. Từ phía Tacoma đi ngược lên, nhìn về phía tay trái, tấm "Billboard" cao 20' ngang 40', từ phía Bắc, Seattle xuống, nhìn phía tay phải, tấm "Billboard" cao 15' ngang 20'.

Cũng vào thời gian này, khoảng chừng 80 đồng hương, và quý vị đại diện các tổ chức, hội đoàn, tôn giáo từ các thành phố Olympia, Tacoma, Renton, Bellevue, Seattle, Everett, Silverdale, Lynwood... một số đông cựu quân nhân, đa số thuộc Hội Cựu SVSQTB Thủ Đức trong thường phục và quân phục kaki vàng, các cơ quan truyền thanh, báo chí, đã tập họp bên phía trong, trên một sân cỏ lớn, gần ngay phía trước khu dựng bảng "Billboard", để dự Lễ Dựng "Billboard" do Ủy Ban Tranh Đấu Cho Nhân Quyền Việt Nam Tiểu Bang Washington tổ chức nhằm đánh dấu Ngày Phát Động Chiến Dịch Vận Động Tranh Đấu Cho Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền Cho Việt Nam.

Buổi Lễ diễn ra trong một khung cảnh đơn sơ, trang nghiêm đầy cảm xúc vì chỉ sau một thời gian kỷ lục, trong vòng một tuần lễ tích cực làm việc, Ủy Ban đã thực hiện được Dự Án "Billboard" Tranh Đấu Cho Nhân Quyền Việt Nam thành công.
Ông Phạm Xuân mở đầu buổi lễ với nghi thức chào cờ Hoa Kỳ và Việt Nam, và một phút mặc niệm. Kế đó Ông Nguyễn Mẫn đại diện Ban Tổ Chức chào mừng quan khách. Sau đó là phần phát biểu cảm tưởng của một số quan khách. Hòa Thượng Thích Nguyên An, Viện Chủ Chùa Cổ Lâm, Chánh Đại Diện Miền Khuông Việt, Giáo Hội Phật GiáoViệt Nam Thống Nhất Hải Ngoại tại Hoa Kỳ, phát biểu về sự đàn áp các tôn giáo một cách khốc liệt của CSVN, Hòa Thượng kêu gọi hải ngoại phải hỗ trợ cho phong trào tranh đấu cho tự do tôn giáo, dân chủ và nhân quyền cho Việt Nam. Tiếp theo là Bác Sĩ Giáp Phúc Đạt, Cựu Trung Tá Đặng Phùng Diễm, Anh Huỳnh Thanh Huy, Doanh Gia; Ông Nguyễn Xuân Phiệt, nhà Hoạt Động Cộng Đồng; Bà Trần Ánh Tuyết, Liên Minh Dân Chủ; Ông Nguyễn Duy Cơ, Cựu Viên Chức Cảnh Sát Quốc Gia; Ông Nguyễn Thành Khánh, Chủ Tịch Hội Cựu SVSQ Trừ Bị Thủ Đức Tiểu Bang Washington, và một người bạn Hoa Kỳ, ông Lawrence, lần lượt được mời phát biểu. Tất cả các vị kể trên đều lên tiếng lên án nghiêm khắc và phản đối CSVN đã đàn áp dã man, khủng bố, bắt bớ, đánh đập và giam giữ phi pháp các nhà tranh đấu dân chủ trong nước, mà phiên tòa xử Linh Mục Nguyễn Văn Lý tại Huế ngày 30/3/2007 là một trường hợp điển hình cụ thể phơi bày cho thế giới văn minh thấy được một nền tư pháp công an trị rừng rú, man rợ đối với người dân Việt Nam, họ bị cai trị bởi một đảng Cộng Sản độc tài toàn trị. Do đó Quý vị kêu gọi mọi người dồn nỗ lực yểm trợ cho các nhà tranh đấu dân chủ cho Việt Nam, mặt khác, tất cả đều tỏ ra rất xúc động khi được góp phần vào việc thực hiện thành công "Billboard" ngày hôm nay.

Sau chót, Cựu Đại Tá Phạm Huy Sảnh, Chủ Tịch Ủy Ban Vận Động Thực Hiện "Billboard" Tranh Đấu Cho Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền Tiểu Bang Washington tường trình hoạt động của Ủy Ban từ khi thành lập cho đến ngày hôm nay, thời gian là hơn hai tuần lễ, và việc thực hiện "Billboard" thực sự chỉ có vỏn vẹn một tuần lễ, bao gồm vận động tài chánh, chọn lựa địa điểm thuận tiện và hiệu quả, thực hiện mẫu ảnh chưng bày, thăm dò các công ty quảng cáo, thực hiện hợp đồng và sau cùng chuẩn bị cho Buổi Lễ Dựng Bảng "Billboard". Ông Trưởng Ban Tổ Chức ngỏ lời chân thành cảm tạ tất cả Quý đồng hương, Quý vị đại diện các tổ chức, hội đoàn, và cá nhân đã yểm trợ về tinh thần lẫn tài chánh, gắn bó cộng tác để hoàn thành tốt đẹp dự án thực hiện "Billboard" Tranh Đấu Cho Nhân Quyền Việt Nam hôm nay ở vùng Tây Bắc, là "Billboard" thứ hai ở Hải Ngoại, nhằm mục đích tố cáo trước dư luận Hoa Kỳ và trên thế giới về việc CSVN chà đạp nhân quyền tại VN. Ông cũng bày tỏ lời cảm ơn đến Cựu Trung Tá CTCT Võ trung Chánh, và Ông Nguyễn Đình Lãng, thuộc Hội Cựu SVSQTB/TĐ đã luôn luôn tham gia vào tất cả các sinh hoạt cộng đồng tại địa phương và ngay từ trưa hôm nay, đã cùng các cháu thuộc thế hệ thứ hai Minh -Trí Bùi và Quốc - Huy Bùi có mặt tại địa điểm làm lễ để chuẩn bị cắm cờ và căng biểu ngữ nơi tổ chức lễ, dưới ánh nắng gay gắt và gió ngoài trời ven xa lộ.

Xen kẽ phần phát biểu của quý vị quan khách, ông Phạm Xuân, người Cựu SV Đại Học Chiến Tranh Chính Trị Đà Lạt năm xưa đã hứng khởi hát hai bài hát đấu tranh: " Tại sao anh bịt miệng tôi? Nhạc và lời của Thế Quang và bài "Giữ vững ngọn cờ", Thơ Vũ Nguyên, Nhạc thanh Xuân. Mặc dù không có nhạc phụ họa, nhưng giọng hát, lời ca trầm hùng, tha thiết làm ấm lòng người, " Tại sao anh bịt miệng tôi? Nếu anh không phải độc tài ác nhân? ... Tại sao anh mãi hung hăng? Giết bao triệu người chưa vừa hay sao? Tôi sẽ hát, hát thay hồn lương dân chết oan, hát thay người trong chốn ngục tù, đòi dân chủ, tự do, no ấm. Tôi sẽ đứng, đúng lên cùng muôn dân đấu tranh, phá gông xiềng ca vang nhân quyền, diệt gian ác giải phóng quê hương," và Hãy cất lên những lời reo của gió. Đứng hiên ngang tung phất một ngọn cờ. Cờ trong gió, trong nỗi lòng dân Việt... Anh, Chị, tôi chúng mình là dân Việt. Nơi xứ người hãy sát cánh bên nhau. Để mai đây khi mùa xuân trở lại. Ngọn cờ Vàng rạng rỡ mãi ngàn sau."

Cũng nhân dịp này, Ban Tổ Chức đã bán một loại T - Shirt trắng có in tấm ảnh màu Linh Mục Lý bị bịt miệng phía trước ngực, để gây quỹ và được đa số đồng hương mua ủng hộ. Một số bà con cũng đã mặc áo T - Shirt này ngay trong buổi lễ.
Tưởng cũng nên nhắc lại, "Billboard" Dân Chủ thứ nhất đã được long trọng dựng lên ở San Jose, Bắc California, trên Xa Lộ 101, cạnh Exit Mc Kee, vào lúc 10 giờ 50 sáng ngày 7/6/2007, do Trưởng Phong Trào Hưng Ca Việt Nam, nhà báo Huỳnh Lương Thiện và các thành viên trong Ban Tổ Chức, đáp lời kêu gọi của Ban Vận Động Lời Kêu Gọi Dân Chủ, thực hiện.

Buổi Lễ Dựng Bảng "Billboard" chấm vào khoảng 9 giờ 30 tối cùng ngày, trong lúc pháo hoa mừng Lễ Độc Lập Hoa Kỳ tỏa sáng rực rỡ đầy trời, đánh dấu một ngày Lễ trọng đại của quốc gia Hoa Kỳ, cũng là lúc cộng đồng người Việt tỵ nạn vùng Tây Bắc khởi động cho một cuộc tranh đấu thực sự cho tự do, dân chủ và nhân quyền cho hơn 80 triệu đồng bào nơi quê nhà.

This page is powered by Blogger. Isn't yours?

Tin Việt Nam

(freevietnews.com)